Đông năm nay đến sớm hơn mọi năm, mới cuối tháng 11 dương lịch mà gió lạnh tê tái đã hun hút thổi trên những con phố khuya vắng lạnh của Hà Nội. Ngồi trong đêm khuya tĩnh lặng, chợt những vần thơ về Mẹ của nhà thơ Trần Trung Đạo bỗng lại văng vẳng đâu đây khơi gợi nỗi nhớ Mẹ và lo Mẹ ngủ có đủ ấm hay không. Đã có không ít tác phẩm thơ ca có nội dung hay về Mẹ nhưng để thấm thía bàng hoàng thì đến giờ, với tôi có lẽ khó bài thơ nào qua được bài thơ “Đổi cả thiên thu tiếng Mẹ cười” của nhà thơ Trần Trung Đạo. Những vần thơ ấy cùng khung cảnh chiều đông, đêm vắng vẫn tạo ra cảm giác thật bồi hồi mỗi khi hiện lên trong tâm trí của tôi.
“Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người.
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi.
Mười năm mẹ nhỉ, mười năm lẻ.
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi.
Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề.
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê.
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng.
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về…”.
Dầu vì kế sinh nhai mà phải rời xa mẹ thì người con ở xa chỉ còn có mỗi cái phone để gọi về mà biết mình còn có mẹ vẫn kề bên. Có người còn thảm hơn khi không còn mẹ ở đầu dây kia nữa để được gọi khi nhói lòng nhớ mẹ vì mẹ đã đi xa rồi. Thậm chí khi mẹ vẫn đang còn tại thế thì con vẫn mải miết sinh nhai, chẳng mấy khi nhớ để gọi về nghe tiếng mẹ như tiếng ầu ơ của thuở nào, đến khi lòng quay quắt vì nhớ mẹ thì chẳng còn mẹ để gọi nữa.
Những vần thơ thật da diết buồn:
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê…
Vâng! Con cái bao giờ cũng mải miết rong chơi, đứa nào cũng lạc dấu, mất lối chả mấy khi biết tìm về bến mẹ. Tóc mẹ thì cứ bạc, con thì cứ đi, đi cho đến một ngày chính mình cũng tóc trắng phù vân. Cảm ơn tác giả đã có mấy vần thơ đẹp mà thấm thía vô cùng.
“Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn.
Bên đời gió tạt với mưa tuôn.
Con đi góp lá nghìn phương lại.
Đốt lửa cho đời tan khói sương…”.
Đọc mấy câu đó, tôi lại mường tượng thấy hình ảnh mẹ già đang ngồi bên bậu cửa ngó mông lung ra đường mỗi chiều tà đông lạnh lẽo, hay lủi thủi vào ra bên khung cửa giữa đêm khuya với cặp mắt kèm nhèm không thấy được gì trong bóng tối nhân gian. Mấy đứa con tản mát tha phương có chăng chỉ làm cho mẹ thêm buồn mỗi khi gọi về lúc bất chợt nhớ mẹ. Chúng đã lớn khôn và lìa xa vòng tay yêu thương gầy guộc của mẹ mất rồi, cũng như sự sống ngày dần rời xa mẹ vậy.
“Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người.
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi.
Ví mà con đổi thời gian được.
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười…”.
Mỗi ngày qua đi, với ai mải miết mưu sinh thì không nhận ra được, chứ chỉ cần ta ngồi tĩnh tâm lại, hướng tâm về bến mẹ thì sẽ thấy nao lòng, thấy bùi ngùi đỏ hoe cả mắt vì thời gian trôi đi nghĩa là quãng đời có mẹ lại ngắn thêm một chút, quỹ thời gian của mẹ cạn đi mỗi ngày. mẹ như lá vàng, như chuối chín cây, chiều nay còn mẹ già ngồi đây quạt cho con ngủ. Biết đâu ngày mai con sẽ thành mồ côi…
Chuyện về mẹ, những phút giây khắc khoải nhớ mẹ, những phút nao lòng khi nắm lấy bàn tay nhăn nheo gầy guộc của mẹ… Những chuyện đó kể ra trong thời buổi hi-tech thế này có khi thành chuyện gây cười cho nhiều người, có khi nhận được nhiều comment chê bai là cổ hủ, mềm yếu, bi lụy, tiểu thuyết rẻ tiền…. Nhưng với tôi, mỗi lần nhớ đến mẹ, mỗi lần đọc những vần thơ về mẹ mà Trần Trung Đạo viết thì cảm xúc ấy vẫn mới nguyên vẹn và tràn đầy xúc cảm như được nghe, được đọc, được xốn xang và đẫm nước mắt nhớ mẹ như lần đầu tiên đó. Ai đó nếu đọc được những xúc cảm này, nếu đang còn mẹ ngóng trông nơi nào thì gắng hướng về mẹ, dâng mẹ dù chỉ là 1 nụ cười, 1 chút ấm lòng khi nhận được phone của con, khi thấy con sà vào lòng Mẹ như thuở thiếu thời…
Chiều nay, chợt tim như thổn thức vì 1 niềm vui khôn tả. Lý do vì có những lúc đi cùng vợ sắm áo quần, tôi luôn có cảm giác thiếu 1 điều gì đó. Và tối hôm qua tôi đã tìm ra được nguyên do khi cùng vào hàng quần áo với vợ, bỗng mắt tôi như gắn chặt vào 1 chiếc áo tuyết nhung màu đỏ sẫm – chiếc áo của các bà tiên hiền hậu trong chuyện cổ tích. Không chút đắn đo cân nhắc, tôi chọn áo đó và nói với vợ về lý do. Vợ tôi cũng rất hoan hỉ khi nghĩ đây là món quà thích hợp để tặng Mẹ già. Chiều nay, khi mang áo về quê (cách HN 30km) để biếu Mẹ mà lòng như mở hội ca hát. Và cảm xúc như vỡ oà ra khi Mẹ mặc chiếc áo thật vừa, thật đẹp, thật ấm… Nghe Mẹ mắng là tốn kém, hoang phí nhưng mắt Mẹ ánh lên niềm vui, áo Mẹ mặc ấm áp trong chiều tà mùa đông làm cho con thật hoan hỉ và cảm động. Nguyện cầu Tam Bảo gia hộ cho Mẹ được thân tâm an lạc, con chỉ mong được nói với mẹ rằng với con, mẹ là điều tuyệt vời nhất trên đời này.
Tuệ Ân