Chưa có nhận xét nào

ĐỨC PHẬT GIÁO HÓA 30 HOÀNG TỬ DÒNG HỌ BHADDAVAGGI

Sau khi đã ngự tại thành Bārāṇasī, Đức Thế Tôn đã ra đi du hành về phía Uruvelā. Khi ấy, Đức Thế Tôn đã rời đường lộ đi đến khu rừng rậm nọ, sau khi đến đã đi sâu vào trong khu rừng rậm ấy và đã ngồi xuống ở gốc cây nọ.

Vào lúc bấy giờ, 30 vị hoàng tử dòng họ Bhaddavaggi là những người con cùng cha khác mẹ của vua Kosala thành Sāvatthī cùng với những người vợ đang du ngoạn ở trong khu rừng rậm ấy. Trong số đó có một người chưa có vợ nên đã mang theo mình một cô gái điếm. Rồi trong khi những người ấy đang lơ đễnh du ngoạn, cô gái điếm ấy đã cầm lấy gói đồ rồi tẩu thoát. Sau đó, những người bạn ấy trong lúc giúp đỡ bạn bè và trong lúc tìm kiếm người đàn bà ấy, đã lang thang đi đến khu rừng rậm ấy và đã nhìn thấy Đức Thế Tôn đang ngồi ở gốc cây nọ, sau khi nhìn thấy đã đi đến gần Đức Thế Tôn, sau khi đến đã nói với Đức Thế Tôn điều này:

– Bạch Ngài, Ngài có nhìn thấy người đàn bà nào qua đây không?

– Này các vương tử, các vị có điều gì với người đàn bà?

– Bạch Ngài, trường hợp chúng tôi là những người bạn thuộc nhóm các vương tử có số lượng 30 (người) đã cùng với những người vợ du ngoạn ở trong khu rừng rậm này. Một người không có vợ nên đã mang theo mình 1 cô gái làng chơi. Bạch Ngài, rồi trong khi chúng tôi đang lơ đễnh du ngoạn, cô ta ấy đã cầm lấy gói đồ rồi tẩu thoát. Bạch Ngài, vì thế trong lúc giúp đỡ bạn bè và trong lúc tìm kiếm người đàn bà ấy chúng tôi đã lang thang đi đến khu rừng rậm này.

– Này các vương tử, các vị nghĩ thế nào về việc các vị nên tìm kiếm người đàn bà và việc các vị nên tìm kiếm lấy chính mình, đối với các vị việc nào quan trọng hơn?

– Bạch Ngài, đối với chúng tôi việc quan trọng hơn là việc chúng tôi nên tìm kiếm lấy chính mình.

– Này các vương tử, chính vì việc ấy các vị hãy ngồi xuống, ta sẽ thuyết giảng Giáo Pháp cho các vị.

– Bạch Ngài, xin vâng.

Rồi những người bạn thuộc nhóm các vương tử ấy đã đảnh lễ Đức Thế Tôn rồi ngồi xuống ở một bên. Đức Thế Tôn đã thuyết Pháp theo thứ lớp đến các vị ấy. Tức là Ngài đã giảng giải bài thuyết về bố thí, bài thuyết về giới cấm, bài thuyết về cõi trời, sự ô nhiễm hạ liệt tai hại của các dục, sự lợi ích của việc xuất ly. Khi Đức Thế Tôn biết được tâm của các vị ấy đã sẵn sàng, dễ uốn nắn, không còn chướng ngại, hướng thượng, tĩnh lặng, Ngài đã phô bày Pháp thuyết giảng đã được chư Phật khai mở là: Khổ, Tập, Diệt, Đạo. Cũng giống như tấm vải sạch chưa bị vết nhơ có thể nhuộm màu một cách toàn vẹn; tương tự như thế, ngay tại chỗ ngồi ấy Pháp nhãn không nhiễm bụi trần, không vết nhơ đã sinh khởi đến các vị ấy: “Điều gì có bản tính được sinh lên, toàn bộ điều ấy đều có bản tính hoại diệt.”

Sau đó, khi đã thấy được Pháp, đã thành tựu được Pháp, đã hiểu được Pháp, đã thấm nhuần Pháp, hoài nghi đã không còn, sự lưỡng lự đã dứt hẳn, đã thành tựu niềm tin vào Giáo Pháp của Bậc Đạo Sư, không còn cần sự trợ duyên của người khác, các vị ấy đã nói với Đức Thế Tôn điều này:

– Bạch Ngài, chúng con có thể xuất gia trong sự hiện diện của Đức Thế Tôn không? Chúng con có thể tu lên bậc trên không?

Đức Phật đã nói rằng:

– Này các thầy tỳ khưu, hãy đến. Pháp đã được khéo thuyết giảng, hãy thực hành Phạm hạnh một cách đúng đắn để chấm dứt khổ đau. Chính điều ấy đã là sự tu lên bậc trên của các đại đức ấy.

Đăng nhận xét